Chưa dừng lại ở đó, nhiều hôm chỉ có tôi và mẹ vợ ở nhà, cô ta cố tình đụng chạm vào người tôi, khiến tôi sởn da gà. Hôm thì cô ta vờ lau nhà, mặc áo trễ nải, để lộ ngực cho tôi thấy, hôm lại mặc váy, ngồi gác chân lên bàn trong lúc tôi đang xem tivi …
<
Tôi là trai tỉnh lẻ, lên Hà Nội học, cái gì cũng bỡ ngỡ, may có cô bạn tốt (mà sau này trở thành vợ tôi) ra sức giúp đỡ, từ chuyện tìm nhà trọ đến giới thiệu việc làm, tôi mới có thể trụ lại được ở chốn thị thành đắt đỏ này. Ra trường, tôi may mắn vào làm trong cơ quan nhà nước, công việc có ổn định thật, nhưng lương thưởng lại quá eo hẹp, nghèo nàn.
<
Thời ấy, mới ra trường, tôi vẫn tay trắng, đồng lương ba cọc ba đồng, nhà đi thuê, tiền ăn hàng tháng còn phải tính toán, dè sẻn lắm mới không phải nhịn đói bữa nào. Tự ti về hoàn cảnh của mình, tôi chả còn thiết gì yêu đương. Vả lại, nghe bọn bạn kháo nhau về khoản “tình phí” khiến tôi đã hãi hùng, chẳng còn dám tơ tưởng đến cô gái nào.
<
Trong khi tôi “khiếm khuyết” đầy mình như vậy, thì vợ tôi lại là một cô gái đáng mơ ước của bất cứ chàng trai nào. Cô ấy là con một trong gia đình khá giả, mẹ mất sớm nên bố rất chiều chuộng, yêu thương, muốn gì được nấy. Không những thế, cô ấy còn xinh đẹp, nết na, tốt bụng và có công ăn việc làm đàng hoàng. Đám trai theo cô ấy xếp hàng dài từ cửa nhà ra đến tận đầu ngõ, vậy nhưng cô chẳng ưng anh chàng nào. Cô ấy rất tốt với tôi, nhưng tôi chẳng dám nghĩ cô có tình ý gì với mình, tôi nào dám trèo cao.
<
Vậy mà thật là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ”, một hôm mưa gió, cô ấy đùng đùng đến nhà tôi, khóc sướt mướt rồi giận dỗi: “Em yêu anh như vậy, lẽ nào anh không hiểu lòng em? Bố em bắt em lấy chồng rồi! Anh có lấy em không thì bảo?”. Tôi sững người, tưởng đang mơ, vậy mà chuyện ấy lại có thật 100%. 5 tháng sau lời tỏ tình kiểu “bồng bột” ấy, tôi và cô ấy trở thành vợ chồng trong niềm hạnh phúc khôn tả.
<
Cưới nhau xong, chúng tôi dắt díu về ở trong căn nhà thuê tạm của tôi. Ngày mưa thì dột, ngày nắng thì nóng như lò nung gạch. Vợ tôi chẳng kêu ca, bởi cô ấy luôn tâm niệm “thuyền theo lái, gái theo chồng”, nhưng nhìn cô ấy mệt mỏi, phờ phạc, tôi thương không kể xiết. Tôi hận mình là thằng đàn ông vô dụng, chẳng chăm lo nổi cho người phụ nữ mình yêu thương.
<
Ngặt một nỗi, ở Hà Nội, tấc đất tấc vàng, tôi có làm cả đời cũng chưa chắc mua được vài mét vuông đất, chứ đừng mơ đến chuyện xây nhà riêng, nên tôi thấy có lỗi với vợ lắm. Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng phải “gợi ý” hai vợ chồng chuyển đến sống cùng bố vợ trong căn nhà mặt phố. Như chỉ chờ có vậy, vợ tôi vui vẻ đồng ý, thế là công cuộc “ở rể” của tôi bắt đầu.
<
Người ta thường dị nghị trai ở rể chẳng khác nào chó chui gầm chạn, nhưng tôi lại chẳng hề thấy thế, có chăng chỉ là chút ngượng ngùng vì làm đàn ông mà chẳng lo nổi cho vợ. Bố vợ tôi tính rất “thanh niên”, đã ngoài 50 nhưng ông vẫn rất xởi lởi, dễ gần và vui tính. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá thoải mái, vui vẻ, cho đến khi, đùng một cái, bố vợ tôi đòi … lấy vợ.
<
Ảnh minh họa
<
Sau bao nhiêu năm ở góa nuôi con, giờ con gái đã khôn lớn, có gia đình riêng, bố vợ tôi cũng rảnh rang, tự do để đi tìm hạnh phúc riêng. Thương bố phải sống bao năm cô quạnh, hi sinh vì mình, nên vợ tôi ngay lập tức đồng ý, vội vã chuẩn bị cho lễ cưới của bố, mặc dù cô dâu, đáng buồn, lại chẳng ai xa lạ, chính là… ô sin nhà hàng xóm, hơn tôi đúng 2 tuổi.
<
Bố vợ và vợ tôi có vẻ rất nghiêm túc, hào hứng, còn tôi thấy chuyện này thật nực cười. Cả xóm này ai cũng biết cô ô sin đó quá lứa lỡ thì nên chẳng dám ở quê, phải bỏ xứ lên Hà Nội làm, lấy chỗ trú thân. Dù vậy, cô ta cũng nuôi tham vọng lớn, được “làm dâu” Hà Nội.
<
Bởi thế nên những lúc rỗi rãi, cô ta lại lân la hết nhà này nhà khác, gặp người đàn ông nào cũng buông lời ong bướm, tán tỉnh, từ cậu thanh niên mới lớn, ông trung niên góa bụa hay kể cả ông già đã lên cụ, mồm miệng móm mém hết. Tôi vốn đã không có cảm tình với cô ta, nay lại nghe tin cô ta sắp trở thành… mẹ vợ của mình, thật là oan gia ngõ hẹp.
<
Dù biết cô ta không đàng hoàng, nhưng tôi cũng chẳng thể phản đối cuộc hôn nhân này, đặc biệt là khi bố vợ và vợ tôi tỏ ra hết sức vui mừng, quyết tâm. Tôi đành im lặng và giúp đỡ vợ tôi những việc cô ấy yêu cầu. Đám cưới diễn ra tưng bừng, cô dâu cũng thay mấy lần váy ngắn, váy dài như mới đôi mươi. Tôi trông thì thật kệch cỡm, nhưng bố vợ và vợ tôi lại hạnh phúc ra mặt. Chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như sau đó chúng tôi không phải sống chung trong cùng một mái nhà, đó quả là cực hình.
<
Từ ngày trở thành mẹ vợ tôi, cô ôsin nhà hàng xóm ấy có thái độ rất khó chịu. Bỗng nhiên được sống trong cảnh giàu sang, sung túc, cô ta bắt đầu vênh váo, lười biếng. Không những không chịu làm việc nhà, cô ta còn lên giọng kẻ cả để sai bảo tôi, bắt tôi phục vụ cô ta. Nể vợ và bố vợ, nghĩ mình là phận ở rể, tôi nhiều lần nín nhịn.
<
Nhưng những hôm vợ tôi đi công tác, bố vợ đi sinh hoạt hội người cao tuổi về muộn, cô ta lại giở trò, hạnh họe, bắt tôi bê cả nước rửa chân lên phòng cho mình. Tôi nhẫn nhịn, một vài lần làm theo cô ta yêu cầu, nhưng cô ta cứ “được đằng chân, lân đằng đầu”, bắt nạt tôi, khiến tôi rất khó chịu.
<
Trong nhà chỉ có 2 người đàn ông, nhưng cô ta ăn mặc rất hở hang, có lần còn mặc cả váy ngủ hai dây mỏng tang lượn qua lượn lại. Bố vợ tôi tính xuề xòa, không hay để ý nên thấy vậy chỉ cười, khen vợ mình trẻ trung, còn tôi thì thật sự thấy ngứa mắt nhưng lại chẳng tiện nói ra.
<
Góp ý riêng với cô ta thì ngại, mà nói vợ tôi thì còn khó hơn, vì có lần tôi đã thử, nhưng “gậy ông lại đập lưng ông”, vợ tôi quắc mắt lườm nguýt, bảo tôi là đồ đàn ông đê tiện, đến mẹ vợ mà cũng “soi”. Thật oan cho tôi quá! Từ đấy trở đi, tôi chẳng dám nói đến chuyện đó với vợ, nhìn thấy mẹ vợ ăn mặc hở hang, tôi đành im lặng bỏ đi chỗ khác cho yên thân.
<
Chưa dừng lại ở đó, nhiều hôm chỉ có tôi và mẹ vợ ở nhà, cô ta cố tình đụng chạm vào người tôi, khiến tôi sởn da gà. Hôm thì cô ta vờ lau nhà, mặc áo trễ nải, để lộ ngực cho tôi thấy, hôm lại mặc váy, ngồi gác chân lên bàn trong lúc tôi đang xem tivi … Tôi đang ngồi đọc báo, cô ta cũng lân la lại gần, vờ bóp vai, đấm lưng cho tôi rồi hỏi tôi có mệt mỏi không, có cần “thư giãn” không…
<
Những hành động của cô ta chỉ khiến tôi liên tưởng đến đám gái gọi trong mấy quán bia mà hội bạn tôi hay lui tới. Thấy tôi không có phản ứng gì trước những hành động “gợi tình” ấy, cô ta tỏ ra giận dỗi, vùng vằng rồi than vãn “nhà này đàn ông chết hết cả!”. Nhiều hôm, cô ta ngồi trước mặt tôi, nước mắt ngắn dài, kể lể rằng bố vợ tôi trông bề ngoài trẻ trung là vậy, nhưng thật ra đã “yếu” lắm rồi, trong khi cô ta vẫn còn rất sung sức, rất khao khát. Cô ta muốn xin tôi một đứa con để tuổi già có người nương tựa…
<
Bỗng dưng bị đẩy vào hoàn cảnh này, tôi như mắc phải tơ nhện, không biết vẫy vùng thế nào, cư xử ra sao. Tôi không thể tâm sự với vợ, bởi cô sẽ lại nghi ngờ và căng thẳng với tôi, nhưng cứ tình trạng này, sớm muộn tôi cũng sẽ bị mẹ kế cho “vào tròng”, khi ấy không biết sự thể còn tồi tệ đến mức nào!
<
Theo Người đưa tin