“Anh thật sự không biết Huyền đã mang thai, cô ấy cũng không nói…” – anh đã khóc khi nói với tôi điều này. Những giọt nước mắt của anh có một ý nghĩa khác.
<
Cái hôm Quân nói với tôi là đi công tác Hà Nội cách đây 3 tháng, hóa ra không phải như vậy. Thật sự là anh đi lên Gia Lai để thăm Huyền. Tôi tình cờ phát hiện điều này khi thấy trong ngăn bàn của anh hóa đơn thanh toán tiền khách sạn.
<
Mới đầu tôi ngạc nhiên khi thấy địa danh Gia Lai vì chưa bao giờ Quân nói với tôi là lên trên đó, sau đó là sự liên tưởng. Và cuối cùng là nỗi ngờ vực cứ đầy lên từng phút, từng giờ. Tôi nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Để rồi khi biết được sự thật, tôi gần như gục ngã.
<
Huyền là người yêu cũ của chồng tôi. Họ lớn lên bên nhau ở Pleiku và yêu nhau cũng trên vùng đất ấy. Cả hai cùng học Đại học Đà Lạt rồi cùng về làm việc ở ngành nông nghiệp của tỉnh. Sau đó Huyền theo gia đình định cư ở nước ngoài theo diện HO. Được một thời gian thì chị gửi thư về cho biết sắp lấy chồng và khuyên Quân đừng chờ đợi. Họ đứt liên lạc từ đó.
<
5 năm trước chúng tôi gặp nhau và đến với nhau như một sự đền bù của số phận: Người yêu tôi đã mất vì bệnh hiểm nghèo, còn anh thì đánh mất mối tình đầu. Con tim tôi đã chẳng phải khó khăn để yêu anh bởi tôi không quan niệm cứ giữ khư khư một bóng hình thì mới là người chung thủy. Tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm đẹp với người đã khuất nhưng tôi không chối bỏ tương lai.
<
Tôi đến với Quân bằng tình yêu chân thật, hết lòng và tin cậy bởi anh đã biểu hiện trước tôi như vậy. Anh kể cho tôi nghe những năm tháng của anh và Huyền; kể cho tôi nghe những khổ đau cũng như hạnh phúc mà anh nếm trải cùng người con gái ấy. Chỉ duy nhất một điều anh không kể…
<
<
“Anh thật sự không biết Huyền đã mang thai, cô ấy cũng không nói…” – anh đã khóc khi nói với tôi điều này. Những giọt nước mắt của anh có một ý nghĩa khác. Anh nghĩ đến những năm tháng Huyền một mình nơi đất khách quê người, phải chống chọi với bệnh tật để giữ đứa con.
<
Và bây giờ, bệnh suy thận của chị đã đến giai đoạn cuối. Chị quyết định mang con trở về để sống phần còn lại của cuộc đời mình ở chính nơi họ đã gặp nhau, yêu nhau và có với nhau một kỷ niệm sâu sắc nhất. Trong một giây phút yếu lòng, chị đã gọi cho anh… “Anh không muốn làm em buồn lòng nên không nói. Nếu anh không quan tâm đến mẹ con cô ấy thì anh chẳng đáng làm một con người, nói gì làm một người chồng, người cha”- anh kéo tôi vào lòng, úp mặt lên tóc tôi.
<
Tôi cảm nhận được nỗi đau khổ, dằn vặt mà anh đang trải qua. Thật lạ là sau khi nghe anh kể tất cả, tôi không còn ghen hờn, oán giận mà chỉ muốn được chia sẻ cùng anh. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi thấy chạnh lòng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mẹ con Huyền. Tôi muốn lên thăm chị, muốn được cùng anh chăm sóc chị nhưng tôi lại ngại ngần.
<
Tôi không biết chị sẽ nhìn tôi như thế nào, nghĩ về tôi thế nào, có cho rằng tôi thương hại khi thấy chị bệnh tật hay không? Hơn thế, tôi còn sợ chị sẽ căm ghét tôi khi tôi là người đã giành lấy tình yêu của anh. Biết đâu, nếu tôi không xuất hiện thì hình ảnh của chị sẽ không bao giờ phai nhòa trong trái tim anh?
<
Theo Người lao động